Hiền tài
Võ Quảng - một sự nghiệp viết cho thiếu nhi (Phần 1)
Sinh năm 1920 trong một gia đình nhà Nho trung lưu ở xã Đại Hòa, huyện Đại Lộc, bên dòng sông Thủ Bồn, Quảng Nam - Đà Nẵng; 16 tuổi theo học trường Quốc học Huế; 17 tuổi tham gia phong trào Thanh niên Dân chủ, rồi Thanh niên phản đế; 21 tuổi bị giam ở nhà lao Thừa Phủ rồi bị quản thúc ở quê cho đến 1945... Võ Quảng có một tuổi thơ cùng kham khổ với nhân dân và một tuổi thanh niên sôi nổi tham gia cách mạng.
Hồi ức Tô Hoài: Dòng ký ức không cạn từ tuổi thơ cu Bưởi đến tuổi 80 (Phần 2 và hết)
Đọc tự truyện và hồi ký của Tô Hoài chúng ta còn thấy thêm một điều - dường như ở đây ông nói được nhiều hơn những gì mà ông từng kỳ vọng ở tiểu thuyết, ở những tác phẩm mà ông đã phải cất công đi tìm, đã phải rất khổ công trong lao động chữ nghĩa.
Hồi ức Tô Hoài: Dòng ký ức không cạn từ tuổi thơ cu Bưởi đến tuổi 80 (Phần 1)
Trong các nguồn mạch làm nên dòng sông chữ nghĩa nơi văn Tô Hoài khó nói mạch nào là chìm, mạch nào là nổi. Có chìm và có nổi, nhưng nổi hoặc chìm vẫn đều dồi dào trữ lượng và mang theo sự sống riêng, sự sống Tô Hoài.
Thí sinh Olympia là Phó giáo sư tại Viện Nghiên cứu Ung thư hàng đầu của Mỹ
Sinh ra và lớn lên ở vùng quê nhỏ của tỉnh Thái Nguyên, lần đầu ra Hà Nội là để thi Olympia, PGS.TS Ngô Thị Minh Thùy nay đã trở thành nhà khoa học Việt Nam được ghi nhận quốc tế, giữ vai trò Phó giáo sư tại Viện Nghiên cứu Ung thư Knight (Oregon, Mỹ).
Trần Đăng: Ngòi bút tiên phong khắc họa hình tượng anh bộ đội Cụ Hồ
Có lẽ Trần Đăng là cây bút đầu tiên sau Cách mạng tháng Tám cho ta làm quen sớm nhất với anh bộ đội Cụ Hồ. Là người Thủ đô, Trần Đăng viết về anh bộ đội chưa từng biết Thủ đô, hoặc có biết Thủ đô nhưng lại trở về trong tâm thế xa lạ và phủ nhận ánh sáng phù hoa của đời sống thành thị. Nét đó có phần lẫn lộn ít nhiều tâm trạng chủ quan, hoặc nói, theo tác giả, còn mang theo cái “xác chủ quan”.
Quang Dũng: Nhà thơ bình dị, hào hoa và hành trình lặng lẽ phía sau “Tây Tiến”
Quang Dũng - Dũng mà rất hiền, rất lành; tôi muốn dùng đến cả chữ lành để nói về ông mới thật sự đủ nghĩa và thỏa lòng. Vì hẳn chắc, cả cuộc đời, cho đến tuổi sáu mươi tám khi ông qua đời, ông chưa hề làm phiền ai, gây chuyện với ai. Ông cũng chưa hưởng được những gì ông xứng đáng được hưởng, không phải theo ý nguyện của ông - vì dường như chưa bao giờ ông thể hiện ý nguyện đó - mà với đóng góp của ông trong tư cách một nhà thơ, người đã có không ít những bài, những câu đẫm chất thơ và chất đời; người thuộc trong số không nhiều nhà thơ đã nói được một điều gì thật riêng và thật đáng giá cho nền thơ Việt Nam giữa thế kỷ XX của chúng ta.
Kim Lân – Người viết bằng cuộc đời lặng lẽ và nhân hậu (Phần 2 và hết)
Nghĩ mình kém tài hơn nhiều bạn văn, nên Kim Lân chủ trương viết bằng cái sống thực của mình; chỉ viết những gì mình trải, mình thuộc. Ra khỏi quỹ đạo ấy là gượng, là giả; và ông cũng đã từng phải xấu hổ vì cái giả ấy. Và có lẽ vì sợ giả, nên ông viết ít, và cũng không thấy sốt ruột lắm vì sự chậm viết này.
Kim Lân – Người viết bằng cuộc đời lặng lẽ và nhân hậu (Phần 1)
Ông là người cùng thế hệ, và là người cùng hoạt động với Nam Cao, Nguyên Hồng, Tô Hoài, Nguyễn Huy Tưởng, Như Phong... Cùng với họ, ông có truyện trên Tiểu thuyết thứ Bảy và Trung Bắc chủ nhật trong những năm 1941-1945. Cùng hoạt động trong Hội Văn hóa cứu quốc đầu Cách mạng tháng Tám, và tham gia xây dựng văn nghệ kháng chiến, làm tờ Tạp chí Văn nghệ số 1 - tiền thân của tất cả các cơ quan ngôn luận của Hội Văn nghệ và Hội Nhà văn Việt Nam.
Tô Hoài: Từ “O chuột” đến “Truyện Tây Bắc”, hành trình văn chương qua kháng chiến (Phần 2 và hết)
Sau Cách mạng tháng Tám, ngòi bút Tô Hoài mở ra hành trình mới, từ Truyện Tây Bắc đến Miền Tây, ghi dấu niềm tin vào đổi thay và sự sống của con người miền núi. Văn ông vừa tiếp nối truyền thống vừa khắc họa hiện thực, trở thành biểu tượng đặc sắc của văn xuôi kháng chiến.
Tô Hoài: Từ “O chuột” đến “Truyện Tây Bắc”, hành trình văn chương qua kháng chiến (Phần 1)
Tô Hoài – cây bút hiện thực đặc sắc của văn học Việt Nam – đã đi từ làng quê Nghĩa Đô đến núi rừng Tây Bắc, để lại dấu ấn khó phai bằng những trang viết chan chứa đời sống, số phận và khát vọng con người qua nhiều chặng đường lịch sử, trước và sau Cách mạng tháng Tám.
Nguyễn Văn Xuân: Cây bút hiếm hoi dung hòa giữa sáng tác và học thuật Việt Nam hiện đại
Sinh năm 1921, cùng năm sinh với Tế Hanh, Kim Lân; cùng thế hệ với bộ ba Sóng Hồng, Tố Hữu, Chế Lan Viên - sinh năm 1920, có thể xếp Nguyễn Văn Xuân vào đội ngũ những tên tuổi kết thúc mùa gặt ngoạn mục 1930 - 1945 trong tiến trình hiện đại hóa văn học Việt Nam, dẫu tác giả trẻ này mới chỉ kịp trình làng một số truyện ngắn trên Tiểu thuyết thứ Bảy của ông chủ Tân Dân Vũ Đình Long.
Vũ Đức Phúc – người giữ lửa phê bình văn học suốt hơn nửa thế kỷ (Phần 3 và hết)
Sau hơn nửa thế kỷ gắn bó với nghề, Vũ Đức Phúc về hưu trong lặng lẽ và khiêm nhường. Không danh hiệu, không ồn ào, ông để lại một di sản quý giá: Sự trung thực, lòng tận tụy và niềm đam mê chữ nghĩa suốt cả đời cống hiến cho văn học Việt Nam.
Vũ Đức Phúc – người giữ lửa phê bình văn học suốt hơn nửa thế kỷ (Phần 2)
Trong dòng phê bình Việt Nam hiện đại, Vũ Đức Phúc nổi bật bởi tính chiến đấu và sự trung thực học thuật. Ông không viết để chiều lòng ai, mà để bảo vệ điều mình tin là đúng – một bản lĩnh từng gây tranh cãi nhưng làm nên dấu ấn riêng suốt hơn ba thập kỷ cầm bút.
Vũ Đức Phúc – người giữ lửa phê bình văn học suốt hơn nửa thế kỷ (Phần 1)
Giữa căn nhà cũ ở Gia Lâm, cụ Vũ Đức Phúc vẫn đi lại, đọc sách và trò chuyện với học trò cũ. Ở tuổi 95, người từng góp phần gây dựng Viện Văn học ấy vẫn day dứt với câu hỏi: “Viết để làm gì, cho ai?” – một nỗi suy tư của cả một thế hệ cầm bút.