Hương quê mùa lũ

Giữa mùa lũ miền Trung, khi con đường quê còn sũng nước, bùn non bám đầy dép, có một người phụ nữ lặng lẽ trở về, mang theo tình thương của những người con xa xứ. Nhà báo Thu Hương, với dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt sâu thẳm ánh lên nỗi niềm không chỉ đi cứu trợ sau trận lũ dữ, mà còn đi tìm lại mạch dây quê hương âm thầm chảy trong lòng.

Có những cuộc trở về không hẹn trước, chỉ bắt đầu từ một tiếng gọi rất khẽ trong tim. Với Thu Hương, người con gái Điện Minh xưa, quê hương hiện hữu qua những hình ảnh giản dị: mùi lúa mới còn ẩm sương, tiếng gió rì rào trên triền tre, khói lam chiều thoảng qua mái ngói. Khi nghe tin nước lũ dâng trắng khắp huyện Điện Bàn cũ, chị hiểu rằng phải trở lại, như có sợi dây vô hình kéo bước chân về miền thương nhớ, nơi có ký ức, có tuổi thơ và cả những người đã từng chở che chị lớn lên.

anh-2-230246-1763195302.jpg
Trụ sở Đảng Uỷ MTTQVN xã Gò Nổi, nơi tiếp nhận hàng qua từ mọi miền Tổ quốc đến với bà con trong xã

Con đường ngược về miền thương nhớ

Đầu tháng mười một, khi mưa miền Trung vừa ngớt, Thu Hương khăn gói từ Hà Nội trở về Điện Bàn. Mảnh đất Điện Minh xưa, nay thuộc TP. Đà Nẵng, sau trận lũ từ 27 đến 31/10 vẫn phảng phất mùi bùn non, mùi phù sa ngai ngái quyện trong gió.

“Nhớ quê,” chị chỉ nói gọn vậy. Nhưng trong hai tiếng ấy là biết bao thổn thức của người con xa xứ khi nhìn những mái nhà lụp xụp, khi biết ở Gò Nổi, vùng đất khó khăn bao đời, nơi sinh ra bao danh nhân, chí sĩ, anh hùng, hơn 6.500 hộ dân đang gồng mình chống chọi với những ngày trắng trời trắng đất.

anh-3-230246-1763195302.jpg
Nhà báo Thu Hương chia sẻ tình cảm của bà con đồng hương Tp Đà Nẵng và Điện Bàn tại Hà Nội đến với bà con xã Gò Nổi

Trong túi xách của chị là những món quà từ Hội đồng hương Điện Bàn tại Hà Nội, gửi gắm yêu thương từ muôn phương. Mỗi phần quà, với chị, không chỉ là hỗ trợ vật chất mà còn là thông điệp tinh thần: dù ở xa, tấm lòng vẫn hướng về quê. Chị nhìn những con đường ngập bùn, lắng nghe tiếng nước rút róc rách, và thấy lòng mình nặng trĩu nhưng cũng ấm áp.

Bốn mái đầu bạc và những bàn tay run run

Trong chuyến đi lần này, có bốn điểm dừng đặc biệt: nhà của bốn Mẹ Việt Nam Anh hùng. Mẹ Phan Thị Ngôn (1920), Mẹ Phạm Thị Ngân (1923), Mẹ Lê Thị Kinh (1923) và Mẹ Phạm Thị Châu (1933). Những mái đầu bạc, gầy guộc run run dưới ánh nắng cuối mùa, vẫn giữ nguyên sự kiên cường của một thế hệ đã sống trọn nghĩa vụ với Tổ quốc.

Chiều ấy, khi bước vào hiên nhà Mẹ Ngân, Thu Hương thấy mẹ ngồi đó, mái tóc bạc phơ như áng mây cuối trời. Mẹ nắm tay chị, giọng run nhưng ấm lạ:“Xa ri mà còn nhớ đến mấy mẹ. Quý lắm nghe con.” Thu Hương mỉm cười, siết nhẹ bàn tay gầy guộc:“Mẹ ơi, tụi con đi xa chớ lòng không khi mô xa đất ni.”

anh-11-1763195588.jpg
Nhà báo Thu Hương đến thăm 4 bà Mẹ VNAH xã Gò Nổi

Nhìn ánh mắt mẹ dõi theo từng phần quà, chị bỗng thấy mình nhỏ lại giữa không gian rộng lớn của đời sống, giữa những mất mát sau lũ. Những ngôi nhà nép mình bên đường, sau lũ càng mong manh, nhưng tình người vẫn nguyên vẹn, dịu dàng như hơi ấm cuối mùa.

Nghĩa tình còn đọng lại sau nước rút

Khắp các ngả đường Gò Nổi, vệt bùn còn chưa kịp khô. Chiếc xe chở đầy quà của Thu Hương đi qua từng xóm nhỏ, dừng lại trước những ngôi nhà vừa trải qua lũ dữ. Người dân đón chị bằng nụ cười mộc mạc, ánh mắt ướt đẫm cả sự biết ơn và niềm hy vọng.

anh-1-230246-1763195302.jpg
Ông Dương Ngọc Lĩnh - Phó chủ tịch xã Gò Nổi gửi lời cảm ơn chân thành đến bà con đồng hương Đà Nẵng tại Hà Nội

Ông Dương Ngọc Lĩnh – Phó Chủ tịch xã Gò Nổi, xúc động nói:“Trong hoạn nạn mới thấy rõ nghĩa tình. Cảm ơn bà con xa quê, cảm ơn nhà báo Thu Hương đã mang ấm áp về với Gò Nổi.”

Thu Hương chỉ nhẹ nhàng đáp lại bằng nụ cười. Chị luôn nghĩ mình chỉ là “người mang tin”, tin vui, tin ấm áp, là nhịp cầu nối giữa những trái tim hướng về quê hương. Nhưng trong những giây phút đứng giữa mảnh đất sau lũ, chị nhận ra rằng chính sự hiện diện, chính ánh mắt và bàn tay trao đi mới là câu chuyện dài hơi, câu chuyện mà bút và giấy khó ghi hết.

anh-4-230246-1763195302.jpg
Ngoài tình cảm của bà con đồng hương Đà Nẵng tại Hà Nội, Thu Hương còn được những người bạn chuyển tình cảm của họ đến với bà con Gò Nổi

Trước lúc rời Điện Bàn, chị chia sẻ với đồng nghiệp: “Mỗi lần về quê là một lần thấy mình bé lại. Quê luôn giữ phần dịu dàng nhất trong lòng mình. Nếu còn duyên, tôi sẽ luôn quay về, mang yêu thương đi và mang thương yêu về.”

Giữa mùa nước rút, một người phụ nữ nhỏ bé đã gom góp yêu thương từ muôn phương, đem về ủ ấm mảnh đất từng chở che tuổi thơ chị. Quê hương vẫn ở đó, lặng lẽ, bền bỉ, đợi con trở về giữa mùa giông gió.

Võ Việt