Ở Hà Nội, những người con Đà Nẵng không thể ngồi yên. Tin tức, hình ảnh, lời kêu cứu của đồng bào quê nhà khiến ai nấy lòng quặn thắt. Và thế là, từ tấm lòng hướng về cố hương, Hội đồng hương Đà Nẵng tại Hà Nội đã kịp thời phát động cuộc vận động quyên góp ủng hộ đồng bào vùng lụt. Hai chữ “Đồng hương” bỗng trở nên thiêng liêng hơn bao giờ hết, không chỉ là danh xưng, mà là sợi dây nối những tấm lòng xa quê cùng đập chung một nhịp.
Chiều ngày 3/11, trong buổi tiếp nhận ủng hộ, không khí trầm mà ấm. Số tiền 100.000.000 đồng từ Tổng công ty Quản lý bay Việt Nam, do anh Lê Hoàng Minh – Bí thư Đảng uỷ - Chủ tịch Hội đồng thành viên đại diện trao tặng và 100.000.000 đồng từ Tổ chức thiện nguyện Thiện Tâm “ Điểm trường cho em và những người bạn”, do anh Nguyễn Văn Công, nguyên Thứ trưởng Bộ GTVT đại diện trao tặng. Những con số tưởng chừng khô khan nhưng đằng sau đó là cả tình người, là tấm lòng sẻ chia với bà con đang oằn mình trong mưa lũ. Ngoài kia, trong tài khoản của Ban tổ chức, dòng chữ “chuyển khoản ủng hộ bão lụt Đà Nẵng” vẫn liên tục xuất hiện. Người góp ít, người góp nhiều, tất cả đều xuất phát từ một tình cảm rất mộc mạc: “Người quê chỉ có tấm lòng”.
Anh Vũ Trọng Kim, Chủ tịch Hội cựu Thanh niên xung phong Việt Nam, Đại biểu Quốc hội, đồng thời là Chủ tịch Hội đồng hương Đà Nẵng tại Hà Nội đã gửi thư cảm ơn đến những tấm lòng nghĩa tình. Trong thư, ông viết bằng tất cả sự xúc động: “Giữa lúc quê nhà oằn mình trong nước lũ, sự đồng lòng của bà con xa quê là nguồn động viên vô giá, thể hiện tình người, nghĩa đồng hương, một giá trị không bao giờ phai.”
Buổi tiếp nhận hôm ấy, anh Trần Văn Sơn – Phó Chủ tịch Hội, lặng lẽ kể lại ký ức trận lụt lịch sử năm 1964, người dân vẫn gọi là đại lụt năm Thìn. “Ngày đó, nước ngập tới mái nhà, ghe thuyền không đủ chở người, cả làng chỉ còn nhìn nhau qua tiếng gọi vọng trong gió,” anh kể. Câu chuyện cũ gợi lên bao niềm xót xa, bởi năm nay, dường như lịch sử đang lặp lại. Nhưng khác với năm Thìn ấy, bây giờ, người dân quê không đơn độc nữa. Ở khắp nơi, vẫn có những bàn tay dang ra, những tấm lòng cùng hướng về dải đất miền Trung nặng ân nghĩa tình.
Giữa lòng thủ đô, những người con Đà Nẵng vẫn quen với nhịp sống hối hả, với công việc, trách nhiệm. Nhưng khi nghe tin quê lũ, tất cả đều gác lại, chỉ còn nỗi thương nhớ. Họ tìm đến nhau, chung tay đóng góp, cùng sẻ chia. Có người là doanh nhân, có người là cán bộ, có người chỉ là một công nhân xa xứ, song ai cũng thấy ấm lòng khi được góp phần nhỏ bé để san sẻ cùng quê mẹ.
Trận lụt này rồi sẽ qua, bùn đất rồi sẽ khô, nhưng nghĩa đồng hương thì còn mãi. Nó là dòng máu âm thầm chảy trong lồng ngực mỗi người con xa quê, là ánh sáng soi ấm lòng người giữa những ngày giông bão. Tình người ấy, dù giản dị, nhưng chính là điều làm nên sức mạnh để quê hương Quảng Nam – Đà Nẵng vượt qua thiên tai, dựng lại nụ cười sau lũ.
Bởi đôi khi, chỉ cần hai chữ “đồng hương”, ta đã thấy lòng mình trở về nơi ấy, nơi quê cha đất mẹ, nơi có con sông, ngọn núi, và những con người thủy chung, kiên cường giữa mùa nước bạc.