Thạch Lam
Thạch Lam: Một tâm hồn văn chương lặng lẽ nhưng sâu thẳm của Tự lực văn đoàn (Phần 4 và hết)
Thạch Lam có quan niệm dứt khoát về thiên chức của văn chương: “Đối với tôi, văn chương không phải một cách đem đến cho người đọc sự thoát ly hay sự quên, trái lại, văn chương là một thứ khí giới thanh cao và đắc lực mà chúng ta có, để vừa tố cáo và thay đổi một cái thế giới giả dối và tàn ác, vừa làm cho lòng người đọc thêm trong sạch và phong phú hơn”. Có lẽ cả hai phương diện, vừa tố cáo, vừa xây dựng, đều được Thạch Lam chú ý; và trong phần thành công của nó, các dấu ấn hiện thực và lãng mạn trong văn Thạch Lam đều tìm được sự gắn nối ở chính quan niệm này.
Thạch Lam: Một tâm hồn văn chương lặng lẽ nhưng sâu thẳm của Tự lực văn đoàn (Phần 3)
Đi vào thế giới nghệ thuật và các quan niệm văn chương nghệ thuật Lam, chúng ta luôn luôn được thấy, một mặt, nếu giá trị hiện thực, nhân đạo là cái đích người viết cần vươn tới, thì mặt khác, việc khơi gợi, khám phá, đi sâu vào vẻ đẹp, vào lõi hồn và tính chất dân tộc, vào những giá trị văn hóa, tinh thần tiềm tàng trong sự sống hàng ngày cũng là một phương diện mà văn chương cần quan tâm.
Thạch Lam: Một tâm hồn văn chương lặng lẽ nhưng sâu thẳm của Tự lực văn đoàn (Phần 2)
Những “khoảng tối” và sức gợi của nó, thường trở đi trở lại nhiều lần trên văn Thạch Lam. Có phải đây là một cách nhìn cuộc sống có hơi bị? Cái đó chưa chắc chắn lắm! Thật chưa dễ dứt khoát khẳng định điều này, khi cái không khí “vui vẻ trẻ trung” không phải là không còn để sót ít nhiều dư vị. Nhưng ở những trang hay, những truyện hay của Thạch Lam, chưa bao giờ tôi thấy có một kết thúc “lạc quan”, theo hướng bôi hồng.
Thạch Lam: Một tâm hồn văn chương lặng lẽ nhưng sâu thẳm của Tự lực văn đoàn (Phần 1)
Thạch Lam bắt đầu hoạt động văn học từ 1936, là thành viên của Tự lực văn đoàn, một nhóm văn học tiêu biểu cho khuynh hương lãng mạn, nổi lên trên văn đàn công khai 1932 - 1945.