Nơi đây, biết bao đứa trẻ lớn lên với cánh diều, biết bao ước mơ theo diều gió bay cao, biết bao chuyện buồn vui lâng lâng theo từng nhịp trời mây hát.
Cánh diều – tạo vật quá đỗi thân thương và gần gũi ấy, dường như đang dần trôi đi ra xa khỏi ký ức của những đứa trẻ bây giờ. Cuộc sống với khói xe, đèn đường, những giờ học mệt nhoài, căng thẳng… còn đâu thời gian và nơi chốn cho diều bay cao, dập dìu tâm tình những buổi chiều rỗi gió.
Tưởng xa xôi nhưng mới độ mười mấy năm về trước. Cánh diều là đôi cánh của tuổi thơ. Có đứa trẻ nào lớn lên mà không có những khát khao mãnh liệt cùng những cánh diều. Những buổi chiều diều no căng gió, tâm hồn tràn trề sức sống cũng vút cao theo.
Bây giờ, nơi nơi cũng hay thấy người ta bán diều lắm, nhưng diều người ta bán nhiều màu, nhiều hình lạ. Có lẽ trẻ con giờ thích thế. Ngày xưa là những con diều giấy báo dán lên thanh tre. Cắt giấy thành những đoạn dài rồi lấy hồ phết vào tạo hai dây thòng lòng làm đuôi. Diều bay lên, hai đuôi diều lất phất với gió mây.
Bầu trời quê là bức tranh lớn, cánh diều vẽ lên đó những thước hình rực rỡ và tươi vui. Đó là một phần cuộc sống mà con người ta ao ước muốn tìm về. Một buổi chiều trôi lửng lơ, ta ngồi trên triền đê lặng ngắm cánh diều tung bay với gió, biết bao nhiêu âu lo, muộn phiền cứ thế mà trôi đi. Tiếng cười giòn tanhồn nhiên vang lên xóa nhòa đi mệt mỏi. Ta yêu đời quá, yêu khoảng trời bao la này biết chừng nào.
Thành phố mỗi ngày một đông, làng quê cũng dần đô thị hóa. Nhưng vẫn có những chiều, vẫn có những ngày bên khoảng đất ngoại ô, ta thấy bóng diều thấp thoáng đâu đó. Như một lời ước hẹn tâm tình, cánh diều tuổi thơ ngày nào vẫn chập chờn len lỏi trong cuộc sống dù biết bao đổi thay. Còn tình yêu thương, diều còn tung bay mãi.