Sáng Hòa Lạc trong trẻo. Người đi trẩy hội nối nhau qua những nếp nhà sàn, những đồi cây rợp bóng. Tiếng chiêng Phú Thọ, tiếng hát các đoàn bạn, tiếng cười trẻ nhỏ… tạo nên một bức tranh lễ hội đa sắc. Nhưng giữa dòng chảy ấy, một âm thanh rất riêng, nhịp go của khung cửi. Không ồn ào, không phô diễn, nó như nhịp thở của thời gian, của nếp nhà, của bản Mường Sơn La được mang xuống ngày hội.
Nghệ nhân Đinh Thị Vân, người Mường Phù Yên, ngồi bên khung cửi gỗ, đôi tay đưa thoi nhẹ nhàng, đôi chân đạp nhịp không sai một nhịp nào. Trẻ nhỏ và du khách đứng vòng quanh; mùi chàm lan nhẹ trong không khí khiến cả gian nhà như trầm lại. Giữa nhịp vui 54 dân tộc, nghề dệt Mường vẫn âm thầm tỏa sáng bằng sự kiên bền và quyến rũ riêng.













Ngày hội rồi sẽ khép lại trong tiếng trống vang ngoài quảng trường. Nhưng tiếng go của người Mường Sơn La vẫn cứ đều đều vọng ra, như chưa từng bị thời gian hay sự náo nhiệt làm mờ đi. Giữa hàng trăm sắc màu của 54 dân tộc, tiếng go ấy không cao giọng, không phô trương, nhưng lại bền bỉ, sâu thẳm.
Tiếng go ấy, hôm nay, và mãi sau này, vẫn sẽ còn ngân trong những ngày hội, như lời nhắc nhớ về bản Mường, về truyền thống, về những điều bền bỉ nhất của đất và người Sơn La./.