Phong Lê
Chuyện không viết ra thì tiếc
Quãng đầu năm 1985, khi tôi là thành viên của Viện Văn học chưa lâu, một lần, ngồi chơi trong phòng làm việc của Ban văn học hiện đại, tôi (cùng Phạm Xuân Nguyên, người học trò tin cậy Phong Lê và cũng được Phong Lê tin cậy) nghe Phong Lê say sưa kể về một thời thanh niên hăng hái của anh trong Ban Chấp hành Đoàn thanh niên Ủy ban Khoa học xã hội mà anh là một thành viên cốt cán (1).
Nguồn lực nào tạo nên sự phát triển nhanh và bền vững cho đất nước?
Trả lời cho câu hỏi này, tôi tìm đến ba nguồn lực. Đó là: giới doanh nhân; giới những người trẻ tuổi và giới trí thức.