
Thủy Nguyên (Hải Phòng) một sáng đầu tuần: Hàng chục lượt xe máy, ô tô nối đuôi qua bến phà sông Cấm. Ông Nguyễn Anh Duy, 67 tuổi, từ huyện Kinh Môn (Hải Dương) đứng chờ phà, trầm ngâm nhìn tấm biển số 34 trên chiếc xe máy cũ. “Trước đây tôi lên thành phố Hải Dương làm giấy tờ chỉ mất hơn nửa giờ. Sau này nếu trung tâm hành chính dời về Thủy Nguyên (Hải Phòng) thì quãng đường chắc phải tăng gấp đôi, người già chúng tôi đi lại sẽ rất vất vả,” ông chia sẻ. Nỗi lo của ông Hùng cũng là băn khoăn chung của nhiều người dân khi nghe tin địa phương mình nằm trong kế hoạch sáp nhập 34 tỉnh, thành trên cả nước.
Kế hoạch sáp nhập 34 tỉnh, thành: Danh sách địa phương và tên mới
Sau Hội nghị Trung ương 11 (khóa XIII), Ban Chấp hành Trung ương Đảng đã thống nhất chủ trương sắp xếp, hợp nhất các đơn vị hành chính cấp tỉnh. Theo Nghị quyết số 60-NQ/TW ngày 12/4/2025, cả nước sẽ giảm từ 63 tỉnh, thành phố hiện nay xuống còn 34 đơn vị cấp tỉnh (gồm 28 tỉnh và 6 thành phố trực thuộc Trung ương). Cụ thể, có 11 tỉnh, thành phố giữ nguyên (không sáp nhập), và 52 địa phương còn lại sẽ sáp nhập để hình thành 23 tỉnh/thành mới. Danh sách chi tiết các đơn vị dự kiến sáp nhập như sau:
11 đơn vị giữ nguyên: Gồm 2 thành phố là Hà Nội, Huế và 9 tỉnh Lai Châu, Điện Biên, Sơn La, Lạng Sơn, Quảng Ninh, Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh, Cao Bằng (những địa phương này không thực hiện sáp nhập).
23 đơn vị hợp nhất mới (dự kiến):

Như vậy, sau khi sắp xếp, Việt Nam sẽ còn 34 đơn vị cấp tỉnh. Kế hoạch sáp nhập lớn này được kỳ vọng “tinh gọn bộ máy, nâng cao hiệu lực quản lý và thúc đẩy phát triển kinh tế - xã hội”. Những tỉnh mới với quy mô lớn hơn có thể trở thành các vùng kinh tế mạnh, thu hút đầu tư tốt hơn và quy hoạch đồng bộ hơn trên phạm vi rộng. Tuy nhiên, đi kèm với đó là không ít thách thức về hành chính, hạ tầng và tâm tư người dân.
Phương án triển khai và lộ trình sáp nhập
Chủ trương sáp nhập tỉnh thành được tiến hành thận trọng theo kế hoạch của Chính phủ và Quốc hội. Ngày 07/4/2025, Chính phủ ban hành Nghị quyết 74/NQ-CP để xác định lộ trình cụ thể và phân công nhiệm vụ cho các bộ, ngành và địa phương. Theo đó, các mốc thời gian quan trọng gồm:
Trước 01/5/2025: UBND các tỉnh nằm trong diện sáp nhập phải lập đề án sáp nhập cấp tỉnh, gửi Bộ Nội vụ thẩm định.
Trước 30/5/2025: Bộ Nội vụ hoàn thiện hồ sơ đề án của Chính phủ để trình Ủy ban Thường vụ Quốc hội.
Trước 20/6/2025: Quốc hội xem xét, thông qua việc thực hiện sắp xếp các tỉnh, thành (dự kiến hoàn tất phê duyệt trước kỳ họp Quốc hội tháng 6).
Từ 01/7/2025: Nếu được Quốc hội thông qua, sẽ chấm dứt hoạt động các đơn vị hành chính cấp huyện trên cả nước, chuyển sang mô hình chính quyền địa phương 2 cấp (cấp tỉnh và cấp xã). Đây là thay đổi mang tính hệ thống: bỏ hẳn cấp trung gian (quận/huyện/thị xã) để tinh giản bộ máy.
Trước 20/9/2025: Tổng kết việc sắp xếp đơn vị hành chính các cấp; Chính phủ ban hành Nghị định quy định số lượng lãnh đạo UBND các cấp mới.
Các địa phương nằm trong diện sáp nhập hiện cũng đang khẩn trương xây dựng đề án và lấy ý kiến nhân dân. Chẳng hạn, tại Hải Phòng, lãnh đạo thành phố cho biết đề án sáp nhập Hải Phòng – Hải Dương sẽ hoàn thành trước ngày 30/4, sau đó sẽ tổ chức lấy ý kiến rộng rãi trong Nhân dân về nội dung này. Quá trình chuẩn bị bao gồm tính toán phương án bố trí trụ sở, cơ sở vật chất và các điều kiện làm việc cho bộ máy mới sau sáp nhập.

Sáp nhập Hải Phòng – Hải Dương: Câu chuyện từ thực tiễn
Trong số các phương án sáp nhập, việc hợp nhất thành phố Hải Phòng và tỉnh Hải Dương thu hút sự chú ý đặc biệt. Theo phương án, toàn bộ tỉnh Hải Dương sáp nhập vào Hải Phòng, trở thành một thành phố trực thuộc Trung ương mang tên Hải Phòng. Trung tâm chính trị – hành chính của “thành phố Hải Phòng mới” dự kiến đặt tại khu vực Thủy Nguyên (phía Bắc Hải Phòng) – nơi đang xây dựng khu trung tâm hành chính mới của thành phố.
Trung tâm mới tại Thủy Nguyên: Hải Phòng đã khởi công xây dựng Trung tâm hành chính – chính trị tập trung tại xã Dương Quan, huyện Thủy Nguyên từ đầu năm 2023. Công trình có tổng vốn hơn 2.500 tỷ đồng, gồm 14 khối nhà (2 tòa nhà cao 15 tầng) trên diện tích sàn gần 90.000 m². Dự kiến trong năm 2025, trung tâm này sẽ hoàn thành và trở thành nơi làm việc của tất cả cơ quan Đảng, chính quyền, Mặt trận và đoàn thể của TP. Hải Phòng. Việc dời trung tâm về Thủy Nguyên nhằm mở rộng không gian phát triển đô thị Bắc sông Cấm hiện đại, đồng thời tạo vị trí trung tâm hơn về địa lý trong tỉnh mới.
Khoảng cách và giao thông: Tuy nhiên, việc đặt trung tâm hành chính ở Hải Phòng đồng nghĩa người dân Hải Dương sẽ phải đi xa hơn để giải quyết công việc hành chính. Hiện nay, khoảng cách từ TP. Hải Dương đến trung tâm TP. Hải Phòng khoảng 50–60 km tùy tuyến đường. Cụ thể, đi đường QL5 cũ khoảng 52 km, cao tốc Hà Nội – Hải Phòng (QL5B) khoảng 68 km; nếu kết hợp cao tốc và tỉnh lộ 391 cũng ngót 67 km. Dù Thủy Nguyên nằm ở rìa phía bắc Hải Phòng (gần giáp Hải Dương) và có thể rút ngắn quãng đường đôi chút, nhưng với người dân các huyện xa của Hải Dương, hành trình lên “tỉnh mới” sẽ dài hơn trước rất nhiều. “Việc sáp nhập cần cân nhắc kỹ lưỡng nhằm đảm bảo quá trình giải quyết dịch vụ công cho người dân được thuận lợi, nhất là với người già, người yếu, vùng xa,” một cử tri quận Lê Chân (Hải Phòng) kiến nghị tại buổi tiếp xúc cử tri về đề án sáp nhập. Đây cũng là mối lo chung: đường sá xa xôi có thể khiến người dân mất nhiều thời gian hơn khi đi đến cơ quan nhà nước mới.
Để khắc phục phần nào trở ngại về khoảng cách, Hải Phòng đang xúc tiến các dự án hạ tầng kết nối. Ngày 11/3/2025, thành phố khởi công tuyến Quốc lộ 17B mới nối thẳng từ Hải Phòng sang Hải Dương. Các dự án cầu, đường và nút giao trọng điểm cũng được đầu tư nhằm tăng cường thông thương liên vùng. Về phía bộ máy, lãnh đạo Hải Phòng cho biết sẽ bố trí nhà ở công vụ cho cán bộ, công chức phải đi làm xa sau sáp nhập, đảm bảo điều kiện sinh hoạt cho những người phải di chuyển khỏi địa phương cũ.
Tiếng nói người trong cuộc: Tại các cuộc họp cử tri ở Hải Phòng, nhiều ý kiến bày tỏ đồng thuận về chủ trương lớn nhưng cũng thẳng thắn nêu những vấn đề thực tế. Cử tri huyện đảo Bạch Long Vĩ – địa bàn xa nhất của Hải Phòng – đề nghị Trung ương quan tâm cơ chế đặc thù, đầu tư hạ tầng và xây dựng mô hình “đặc khu” phù hợp cho huyện đảo để tiếp tục giữ vững quốc phòng – an ninh sau sáp nhập. Trong khi đó, các cử tri nội thành mong muốn việc sắp xếp đơn vị hành chính phải tính đến đặc thù địa lý, dân số; đồng thời đề nghị có chính sách hỗ trợ đối với cán bộ dôi dư (cho nghỉ hưu sớm, nghỉ việc với chế độ thỏa đáng) để tạo sự đồng thuận. Ông Lê Tiến Châu – Bí thư Thành ủy Hải Phòng – nhấn mạnh chính quyền sẽ chủ động rà soát, bảo lưu những chính sách tốt của mỗi địa phương: “Chính sách nào ưu việt hơn, có lợi cho người dân và doanh nghiệp hơn thì tiếp tục duy trì để người dân 2 địa phương được thụ hưởng kết quả từ việc sáp nhập”. Đồng thời, ông cho biết TP. Hải Phòng và tỉnh Hải Dương đang tích cực thống kê các cơ chế đặc thù, chuẩn bị văn kiện, nhân sự… để sẵn sàng vận hành bộ máy mới một cách trơn tru nhất.
Lợi ích kinh tế và cơ hội phát triển: Ở góc nhìn tích cực, việc hợp nhất Hải Phòng – Hải Dương được kỳ vọng tạo ra một thực thể kinh tế – đô thị mạnh ở vùng duyên hải Bắc Bộ. Sau sáp nhập, Hải Dương sẽ “ra biển” – lần đầu tiên địa bàn tỉnh cũ có đường bờ biển, mở ra cơ hội phát triển kinh tế biển. Ngược lại, Hải Phòng vốn là thành phố cảng sẽ sở hữu thêm vùng nông nghiệp trù phú của Hải Dương, nổi tiếng với nhiều đặc sản “tiến vua” như vải thiều Thanh Hà, bánh đậu xanh, bánh gai Ninh Giang, rươi Tứ Kỳ… Sự bổ sung này hứa hẹn làm đa dạng bức tranh kinh tế của thành phố, kết hợp được lợi thế công nghiệp – cảng biển của Hải Phòng với tiềm năng nông nghiệp – dịch vụ của Hải Dương. “Việc sáp nhập Hải Phòng – Hải Dương tạo ra một thực thể kinh tế mạnh, thúc đẩy phát triển vùng kinh tế trọng điểm Bắc Bộ” – một bài phân tích trên Tạp chí Kinh tế Môi trường nhận định, kỳ vọng đây sẽ là “động lực mới” cho cả vùng Đông Bắc trong tương lai.
Dù vậy, những lợi ích tiềm năng nói trên sẽ không tự động đến nếu thiếu lộ trình thực hiện khoa học và đồng thuận xã hội. Vẫn còn đó nhiều mối bận tâm từ công tác tổ chức cho đến đời sống thường ngày của người dân sau sáp nhập.

Biển số xe và giấy tờ tùy thân: Thay đổi ra sao?
Một trong những thắc mắc phổ biến của người dân khi nghe tin sáp nhập tỉnh là về biển số xe và giấy tờ tùy thân (chứng minh nhân dân/CCCD, sổ đỏ, hộ khẩu…). Liệu khi tên tỉnh, địa giới hành chính thay đổi, người dân có phải đi làm lại các giấy tờ liên quan hay không?
Về vấn đề này, Quốc hội đã có Nghị quyết 190/2025/QH15 quy định nguyên tắc xử lý giấy tờ khi sắp xếp tổ chức bộ máy nhà nước. Theo khoản 2 Điều 10 Nghị quyết 190, mọi văn bản, giấy tờ do cơ quan có thẩm quyền cấp trước khi sáp nhập vẫn tiếp tục được sử dụng cho đến khi hết hạn hoặc đến khi có quy định thay thế. Cụ thể, không được yêu cầu người dân đổi giấy tờ chỉ vì lý do thay đổi địa giới hành chính, trừ trường hợp giấy tờ đó hết hạn hoặc pháp luật có quy định khác. Điều này có nghĩa là biển số xe 15, 16 (Hải Phòng) hay 34 (Hải Dương) đã cấp vẫn giữ nguyên hiệu lực sau khi sáp nhập, người dân không phải đổi biển số hay đăng ký lại phương tiện một cách bắt buộc. Tương tự, thẻ căn cước công dân (gắn chip) đã làm sẽ không phải đổi mới chỉ vì đổi tên tỉnh trên địa chỉ. Chỉ khi đến thời hạn cấp đổi hoặc người dân có nhu cầu, cơ quan chức năng mới cập nhật thông tin địa chỉ mới trên giấy tờ.
Quy định này giúp người dân yên tâm phần nào, tránh được việc “xếp hàng làm thủ tục” đổi giấy tờ hàng loạt ngay sau sáp nhập. Thực tế, Nhà nước đang nỗ lực cải cách hành chính và ứng dụng dữ liệu số để việc điều chỉnh thông tin được thực hiện chủ động, đồng bộ, không gây phiền hà cho dân. “Người dân không cần tự ý đổi hoặc làm lại biển số, giấy tờ khi chưa có yêu cầu chính thức” – một chuyên trang phổ biến pháp luật nhấn mạnh, đồng thời khuyến cáo nếu có thay đổi, sẽ có lộ trình rõ ràng do cơ quan chức năng công bố.
Sắp xếp bộ máy và nhân sự: Bài toán hàng trăm nghìn người
Đi đôi với việc sáp nhập địa giới là nhiệm vụ tái cơ cấu bộ máy nhân sự địa phương. Khi hai hay nhiều tỉnh hợp nhất, bộ máy chính quyền sẽ dư ra nhiều đầu mối và cán bộ trùng lặp. Chẳng hạn, sau sáp nhập Hải Phòng – Hải Dương, sẽ có giai đoạn tồn tại hai Sở, hai Giám đốc Sở của cùng lĩnh vực, hai Chủ tịch HĐND… trước khi hợp nhất các cơ quan. Thống kê sơ bộ cho thấy, số lượng cán bộ, công chức, viên chức bị ảnh hưởng trên cả nước có thể lên đến “vài trăm nghìn người”. Phó Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Thanh cho biết: trước đây tinh giản bộ máy cấp Trung ương đã ảnh hưởng đến khoảng 100.000 cán bộ, còn lần sáp nhập tỉnh, bỏ cấp huyện này con số có thể gấp đôi hoặc hơn. Đây thực sự là một cuộc điều chỉnh nhân sự lớn chưa từng có, đòi hỏi tính toán kỹ lưỡng để không gây xáo trộn xã hội.
Trên thực tế, Chính phủ và các địa phương đều ý thức được thách thức này. Nguyên tắc được quán triệt là “không ai bị bỏ lại phía sau” một cách đột ngột. Các cán bộ dôi dư phần lớn sẽ được giải quyết bằng chính sách nghỉ hưu trước tuổi, nghỉ công tác sớm với chế độ hỗ trợ phù hợp để ổn định cuộc sống. Những người đủ điều kiện sẽ được vận động chuyển đổi vị trí công tác hoặc bổ sung cho cấp xã (do cấp xã sẽ mở rộng quy mô, cần thêm nhân lực sau khi giảm số lượng xã phường). Với nhóm cán bộ trẻ, có năng lực nhưng vị trí cũ bị sáp nhập, Nhà nước tính tới phương án đào tạo lại, bồi dưỡng kỹ năng để có thể chuyển sang khu vực tư nhân hoặc lĩnh vực khác nếu phải rời khu vực công. Mục tiêu là giúp họ sớm tìm được việc làm mới, tiếp tục đóng góp cho xã hội thay vì rơi vào tình trạng thất nghiệp.
Bên cạnh đó, một số đề xuất sáng tạo cũng được đưa ra nhằm tận dụng nguồn nhân lực và kinh nghiệm của cán bộ cơ sở. Ví dụ, Thường trực Ban Bí thư Trần Cẩm Tú gợi ý có thể xem xét bố trí một số lãnh đạo xã, phường (những nơi sau sáp nhập sẽ mở rộng quy mô đáng kể) vào ủy viên ban thường vụ tỉnh ủy, thành ủy ở tỉnh mới. Điều này vừa ghi nhận đóng góp của cán bộ cơ sở, vừa giúp tiếng nói cấp xã được phản ánh ở cấp cao hơn trong giai đoạn chuyển tiếp.
Tất nhiên, việc sắp xếp nhân sự không tránh khỏi tâm lý dao động ban đầu. Nhiều cán bộ địa phương băn khoăn về vị trí, tương lai nghề nghiệp của mình. Bà Nguyễn Thị Thanh Thảo – một công chức huyện sắp bị xóa, chia sẻ: “Anh em chúng tôi lo lắng sẽ phải chuyển công tác xa nhà, hoặc nếu dôi dư thì không biết có thuộc diện tinh giản, nghỉ chế độ hay không.” Để trấn an, lãnh đạo nhiều nơi đã quán triệt tinh thần “trong sắp xếp có tình có lý” – nghĩa là cân nhắc cả yếu tố tâm tư, đời sống của cán bộ, chứ không máy móc cắt giảm. Như Bí thư Thành ủy Hải Phòng Lê Tiến Châu cam kết, thành phố sẽ đảm bảo “đoàn kết thống nhất cao” trong bộ máy, bố trí cán bộ hợp lý trên nguyên tắc “không ai bị thiệt thòi vô lý do sáp nhập”.

Quy hoạch địa phương và quản lý hành chính: Thay đổi tầm nhìn 100 năm
Sáp nhập tỉnh không chỉ là câu chuyện “nhập hai làm một” về mặt địa giới, mà còn đặt ra yêu cầu điều chỉnh lại quy hoạch phát triển ở tầm vĩ mô. Khi ranh giới hành chính mở rộng, các quy hoạch tỉnh, vùng trước đây sẽ được tích hợp, điều chỉnh cho phù hợp với đơn vị hành chính mới. Ví dụ, quy hoạch kinh tế – xã hội, quy hoạch sử dụng đất, phát triển đô thị, giao thông của từng tỉnh cũ phải rà soát để tránh chồng chéo hoặc manh mún trong tỉnh mới. Điều này đòi hỏi đội ngũ làm quy hoạch phải có tầm nhìn rộng hơn, bao quát liên vùng và lâu dài hơn. Như Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng từng lưu ý, việc sắp xếp đơn vị hành chính lần này cần “tầm nhìn ít nhất 100 năm”, tránh tình trạng vừa làm xong đã lạc hậu.
Một vấn đề khác là bộ máy quản lý theo mô hình 2 cấp (tỉnh và xã) hoàn toàn mới mẻ. Khi bỏ cấp huyện, các lĩnh vực quản lý nhà nước vốn do UBND huyện đảm nhiệm sẽ phải phân cấp lại hoặc tổ chức theo cách khác. Thẩm quyền về phê duyệt quy hoạch chi tiết đô thị, cấp phép xây dựng, quản lý đất đai, an ninh trật tự… sẽ điều chỉnh ra sao khi không còn huyện? Cử tri cơ sở đã đặt câu hỏi và đề nghị sớm có hướng dẫn cụ thể. Theo kế hoạch, Chính phủ giao các bộ ngành ra soát chức năng, thủ tục ở cấp huyện để phân bổ lại cho cấp tỉnh hoặc cấp xã, bảo đảm “không để khoảng trống pháp lý” khi vận hành mô hình mới. Chẳng hạn, các thị xã, thị trấn hiện nay có thể chuyển thành “phường trực thuộc tỉnh”; công an huyện sáp nhập vào công an tỉnh hoặc bố trí xuống các xã, phường. Việc phân quyền mạnh cho cấp xã cũng đặt ra yêu cầu nâng cao năng lực cán bộ xã, phường – nhiều ý kiến lo ngại cán bộ xã sẽ “quá tải” khi gánh thêm phần việc vốn do cấp huyện làm. Để khắc phục, các địa phương tính đến phương án thành lập các cơ quan hành chính vùng hoặc văn phòng đại diện của tỉnh tại các khu vực xa trung tâm, nhằm hỗ trợ người dân làm thủ tục gần nơi ở hơn.

Bản sắc địa phương và tâm lý người dân: Trăn trở trong “một mái nhà chung”
Không chỉ bộ máy chính quyền, đời sống tinh thần của người dân cũng chịu tác động bởi việc sáp nhập tỉnh. Mỗi tỉnh thành có một tên gọi gắn liền với lịch sử, văn hóa và niềm tự hào riêng của cư dân địa phương. Việc tỉnh mình “bị xóa tên” hoặc sáp nhập vào tỉnh khác khiến nhiều người chạnh lòng. “Người dân lo ngại những giá trị văn hóa đặc trưng, truyền thống và phong tục tập quán lâu đời có thể bị mai một theo thời gian” – trang tin của Công an Lai Châu phản ánh tâm tư trước đề án sáp nhập. Thực tế, sau sáp nhập, một số tên tỉnh quen thuộc sẽ biến mất khỏi bản đồ. Ví dụ, tỉnh Hòa Bình, Thái Bình, Bình Thuận… – những địa danh gắn bó bao thế hệ – sẽ không còn là tên đơn vị hành chính nữa (do nhập vào tỉnh khác). Với người dân nơi đó, cảm giác mất mát về danh xưng là có thật, cho dù vùng đất quê hương họ vẫn còn đó. Đây là thách thức về tâm lý và bản sắc mà chính quyền mới phải chú ý dung hòa.
Bên cạnh tên gọi, sự khác biệt văn hóa – lối sống giữa các địa phương sáp nhập cũng gây lo ngại về mức độ hòa hợp. Chẳng hạn, nếu Lâm Đồng nhập với Bình Thuận, sẽ hợp nhất một vùng cao nguyên khí hậu mát mẻ với một vùng duyên hải khô nóng – hai sản phẩm du lịch và văn hóa rất khác biệt. “Sự khác biệt này có thể gây khó khăn trong quản lý, quảng bá thương hiệu chung và phát triển du lịch đồng bộ,” ông N.T.Đ – AZA Travel – nhận định về thách thức khi quảng bá một tỉnh mới mà bên trong có nhiều vùng đặc thù. Tương tự, người dân Hải Dương tự hào với lễ hội Côn Sơn – Kiếp Bạc, bánh đậu xanh; người Hải Phòng có văn hóa chợ Sắt, lễ hội chọi trâu Đồ Sơn… Việc hòa trộn hai cộng đồng này trong cùng một “mái nhà” đòi hỏi thời gian để hiểu và tôn trọng lẫn nhau, cũng như chính quyền phải giữ gìn được các di sản văn hóa của từng vùng.
Mặt khác, cũng có những kỳ vọng tích cực từ người dân về cơ hội do sáp nhập mang lại. Nhiều bạn trẻ tin rằng quê hương mình khi sáp nhập vào tỉnh lớn hơn sẽ được đầu tư nhiều hơn, có điều kiện phát triển kinh tế, giáo dục tốt hơn. Anh Trần Văn Quang (28 tuổi, quê Quảng Trị, đang làm việc tại Đà Nẵng) phấn khởi: “Quảng Trị nhập vào Quảng Bình, hai nơi hợp thành tỉnh lớn thì chắc sân bay, cảng biển sẽ được nâng cấp, du lịch cũng phát triển hơn.” Một số nông dân Hải Dương lại vui vì viễn cảnh “Hải Phòng nhập vào, nông sản quê mình ra đến cảng biển sẽ thuận lợi hơn trước” – ám chỉ việc xúc tiến xuất khẩu nông sản sẽ dễ dàng khi Hải Dương trở thành một phần của thành phố cảng. Những kỳ vọng như vậy chính là động lực để các nhà quản lý nỗ lực biến chủ trương trên giấy thành lợi ích thiết thực cho người dân.
Thay lời kết: Đảm bảo sự đồng thuận và tầm nhìn dài hạn
Đại công cuộc sáp nhập 34 tỉnh, thành ở Việt Nam đang được thực hiện, cả cơ hội lẫn thách thức đan xen là rất lớn. Về lâu dài, một bộ máy hành chính tinh gọn có thể tiết kiệm hàng nghìn tỷ ngân sách mỗi năm, tập trung nguồn lực phát triển hạ tầng và phúc lợi tốt hơn. Những vùng kinh tế quy mô lớn sẽ hình thành, nâng cao năng lực cạnh tranh quốc gia. Song để đi đến đích cuối cùng, hành trình này cần sự chung sức đồng lòng của cả hệ thống chính trị và người dân.
Trở lại bến phà Thủy Nguyên buổi trưa, ông Nguyễn Anh Duy đã qua được bờ bắc để tiếp tục hành trình thêm gần 40 km nữa về huyện Kinh Môn. “Xa xôi cũng phải cố thôi, nhà nước mình làm vì đại cục mà” – ông cười mộc mạc rồi nổ máy chạy đi. Hy vọng của ông Duy và hàng triệu người dân là sau sáp nhập, chính quyền mới sẽ có những chính sách hợp lý và nhân văn để mọi người dân, dù ở trung tâm hay vùng sâu vùng xa, đều được hưởng lợi từ việc sáp nhập chứ không ai bị lãng quên. Đó cũng chính là mục tiêu cao nhất mà đề án sáp nhập tỉnh hướng tới: “Tinh gọn để phát triển, sáp nhập để vươn xa”, cho một Việt Nam năng động, thống nhất và thịnh vượng trong tương lai.