
Người phụ nữ ôm con nhỏ bị người đàn ông tát liên tiếp vào mặt trong phòng ở phường Thủ Dầu Một. Ảnh: Internet
Không còn là những vụ việc bị che giấu sau cánh cửa khóa trái. Cũng không phải những hành vi lén lút, sợ bị phát hiện. Những cú tát, tiếng khóc của trẻ, gương mặt hoảng loạn của người phụ nữ… giờ đây lại trở thành nội dung được phát trực tiếp trên mạng xã hội. Người đàn ông đánh người phụ nữ liên tục không ngần ngại nhìn thẳng vào camera, đặt câu hỏi cho khán giả: “Nghe không mọi người?”. Đó không chỉ là một hành vi bạo lực – mà là sự phô bày tàn nhẫn, lạnh lùng đến trơ trẽn, coi thường pháp luật.
Đoạn video livestream ấy lan truyền chóng mặt trên mạng xã hội vào tối 12/7, thu hút hàng nghìn lượt xem chỉ trong vài phút. Nhưng điều khiến cộng đồng rúng động không chỉ là hình ảnh người đàn ông ra tay với người phụ nữ đang ôm con nhỏ, mà là cách mà nó được phát sóng như một chương trình giải trí. Cảm giác kinh hoàng xen lẫn bất lực: Bạo lực không còn ẩn giấu nữa – nó đang trở thành nội dung công khai, có chủ đích, và đầy thách thức.
Sự việc xảy ra trong một phòng trọ tại phường Thủ Dầu Một, TP. Hồ Chí Minh (trước đây thuộc tỉnh Bình Dương). Người phụ nữ bị đánh chỉ biết ôm con và cúi mặt chịu đòn. Đứa trẻ gào khóc. Trong khi đó, người đàn ông vẫn tiếp tục tát, vẫn nói chuyện với người xem, như thể đang điều khiển một buổi biểu diễn trên sóng trực tiếp. Điều này cho thấy một sự đảo lộn nguy hiểm: Hành vi bạo lực không còn là điều đáng xấu hổ với thủ phạm – thậm chí, với một số người, nó có thể là "nội dung" để kiếm tương tác.
Trong thời đại mạng xã hội phát triển chóng mặt, ranh giới giữa đời thực và màn hình ngày càng trở nên mờ nhạt. Có người dùng mạng để kết nối, chia sẻ, hỗ trợ nhau. Nhưng cũng có những kẻ lợi dụng chính không gian ấy để thực hiện hành vi sai trái, rồi biến nó thành công cụ gây chú ý. Việc một người chọn phát trực tiếp cảnh hành hung người khác – mà không hề lo ngại hậu quả – đặt ra một câu hỏi lớn: Đâu là giới hạn?
Không thể không nhắc đến vai trò của các nền tảng mạng xã hội, nơi cho phép livestream mà không có bộ lọc hoặc cảnh báo tức thời với các hành vi bạo lực. Khi một nội dung phản cảm, độc hại được phát sóng và lan truyền mà không có biện pháp kiểm duyệt hoặc can thiệp kịp thời, đó không chỉ là lỗi của cá nhân phát tán, mà là lỗ hổng hệ thống. Những nền tảng như TikTok, Facebook hay YouTube từng tuyên bố nỗ lực kiểm soát nội dung độc hại, nhưng vụ việc này cho thấy khoảng cách rất xa giữa cam kết và thực tế.
Cộng đồng mạng, trong một chừng mực, có thể tạo áp lực dư luận và góp phần kêu gọi pháp luật vào cuộc. Nhưng nếu chỉ dừng lại ở chia sẻ, phẫn nộ, rồi lãng quên sau một vài ngày thì cũng chẳng khác nào những lượt xem im lặng trong đoạn livestream ấy – chứng kiến mà không cứu giúp. Câu hỏi “nghe không mọi người?” có thể là một lời thách thức, nhưng cũng có thể là một tấm gương soi ngược: Chúng ta đã nhìn thấy, đã nghe thấy, vậy thì chúng ta sẽ làm gì?
Pháp luật chắc chắn sẽ xử lý người đàn ông có biệt danh “Trung cá chép” trong đoạn livestream nếu xác minh được hành vi đánh người, xúc phạm danh dự, gây tổn hại đến trẻ em. Nhưng điều quan trọng hơn là làm sao để những hành vi như thế không còn chỗ đứng trong không gian mạng – nơi mà đáng lẽ phải là nơi bảo vệ và nâng đỡ con người, chứ không phải nơi tôn vinh sự tàn bạo.
Vụ việc này không chỉ là một lời cảnh tỉnh cho cá nhân, mà còn là tín hiệu cho các cơ quan quản lý, các nền tảng công nghệ và cả cộng đồng: Cần có những hàng rào thực sự, cả pháp lý lẫn đạo đức, để không ai phải chịu bạo lực trong im lặng, và càng không ai phải trở thành nạn nhân trước hàng ngàn con mắt dửng dưng qua màn hình./.